Về mặt vũ khí, kiếm là thần, đao là tổ, còn rìu là bá chủ dùng lực lượng để hàng phục hết thảy!
Dùng rìu là dùng lực lượng để chiến thắng, đại biểu chỉ tiến không lùi, áp đảo tất cả ở phương diện khí thế, chưa giao đấu đã làm địch phải sợ hãi!
Trong các võ học cùng cấp bậc, dù kiếm pháp, đao pháp nhẹ nhàng, tinh diệu, nhưng rìu lại có ưu thế và bí quyết đặc biệt, lực lượng, sát thương, phòng ngự đều hơn hẳn những loại võ học khác.
Tam trại chủ đã đạt đến tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập, dù Ngũ Hành Liên Hoàn Phủ chưa đạt đến cảnh giới Tông Sư, nhưng cũng đã là một thành công không nhỏ rồi. Đối mặt với đệ tử bình thường của Mộ Dung thế gia, dù hắn ta đã bị thương ở đùi thì vẫn có thể áp đảo được.
Vù!
Tia gió xẹt qua mặt!
Lưỡi rìu lóe sang sáng mang theo khí thế như muốn cắn nuốt hết thảy nhào vào người Khai Tâm, cắt rách một góc áo của hắn. Không đợi Khai Tâm ra chiêu, tam trại chủ đã đổi hướng rìu ngay nửa đường, động tác vô cùng lưu loát. Khai Tâm cảm thấy căng thẳng, bởi hắn đã nhìn ra không những lực cánh tay của tam trại chủ không yếu, mà Ngũ Hành Liên Hoàn Phủ của hắn ta cũng đã đạt đến một trình độ nhất định, gần như không có phần thắng nào cho Cửu Cung Bát Quái Kiếm.
Trong số các binh khí, Ngũ Hành Liên Hoàn Phủ có tính công kích, phòng thủ rất mạnh, tuy Cửu Cung Bát Quái Kiếm rất tinh diệu, nhưng muốn làm tam trại chủ bị thương thì sẽ là một điều vô cùng khó khăn. Huống hồ nội lực của hắn ta cao cường, cộng với cảnh giới nữa thì chênh lệch giữa hai người càng cách xa hơn, nếu giằng co lâu sẽ rất bất lợi cho Khai Tâm.
"Không được! Không thể kéo dài thêm nữa, muốn cứu Tú Nương và Cam Đại Ngưu thì nhất định phải tốc chiến tốc thắng!"
Đôi mắt Khai Tâm trầm xuống! Sang chiêu thứ hai, hắn dứt khoát thu kiếm lại.
Hắn quăng kiếm đi, nhào thẳng đến bên cạnh tên tam trại chủ hung hãn đó, đối đầu với một cao thủ đã đến tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập. Trong thời khắc đó, mấy người phụ nữ la lên hoảng hốt, họ cho rằng thiếu niên hiệp sĩ từ trên trời giáng xuống đó sẽ bị tên tam trại chủ hung tàn giết chết.
Thế nhưng…
Hành động của Khai Tâm trông thì có vẻ như ngu xuẩn và đầy nguy hiểm, chỉ hơi sơ ý là sẽ gặp nguy cơ bị Ngũ Hành Liên Hoàn Phủ chém làm hai, nhưng thực ra lại hoàn toàn có thể khống chế được.
Ngũ Hành Liên Hoàn Phủ có nguồn gốc từ Lục Lâm Thập Bát Trại, công pháp khá hay, nhưng về tốc độ lại kém xa so với Thiếu Lâm Trường Quyền…
Không dùng vũ khí nữa, động tác của Khai Tâm nhanh nhẹn hơn nhiều. Bóng người màu xanh xoay chuyển mấy vòng để né tránh chiếc rìu, sau đó cản lại khuỷu tay, cánh tay của tam trại chủ, rút ngắn khoảng cách một cách nhuần nhuyễn, áp sát vào người tam trại chủ. Lúc này, sắc mặt của tam trại chủ lập tức thay đổi!
Vạn vật đều có điểm mạnh, điểm yếu!
Tuy rằng tam trại chủ dùng rìu, lực sát thương lớn hơn nhiều so với người dùng tay không như Khai Tâm, nhưng nếu ở khoảng cách gần, thủ pháp cần không gian lớn ấy như va phải một bức tường vô hình, không còn đáng sợ như lúc đầu nữa!
Hây!
Đến trước mặt tam trại chủ, Khai Tâm không hề ngần ngại tung chiêu, bàn tay công kích liên tục, hóa giải thế công của tam trại chủ, Xuyên Tâm Liên Hoàn Chưởng, Kim Long Tham Trảo, Hà Hoa Thủ, Ưng Trảo Thức. Hắn dùng hết một loạt những chiêu thức mạnh nhất trong Thiếu Lâm Trường Quyền, cố gắng gây sát thương lớn nhất có thể lên người tam trại chủ.
Người vẫn lấy sói hoang, côn đồ làm đối tượng để luyện tập như Khai Tâm, sau khi rèn luyện Thiếu Lâm Trường Quyền, hắn luôn ra tay rất nhẹ, cố gắng không đánh vào điểm yếu của đối phương để kéo dài thời gian luyện tập.
Nhưng lần này lại khác, Khai Tâm dùng hết sức lực, không giữ lại một chút nào.
Gần như mỗi một cú đều nhằm vào thất khiếu, tim, những huyệt đạo quan trọng của tam trại chủ, lực sát thương của Thiếu Lâm Trường Quyền tầng thứ mười vẫn rất đáng sợ.
Sau nửa bộ quyền, vì sự ràng buộc và trọng lượng của chiếc rìu, tam trại chủ không thể phản kích lại được, cuối cùng hắn ta bị trúng một cú đá "Bình Sa Lạc Nhạc Thức", thân thể mất thăng bằng, Khai Tâm còn chưa chịu bỏ qua, đôi tay rút về bên hông rồi dùng lực hất tung lên.
Phập! Phập!
Cùng với tiếng thét đau đớn của tam trại chủ, hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao đâm trúng vào tay phải và bụng của tam trại chủ. Hắn ta mất hết sức lực, cơ thể rơi từ trên không trung xuống, phi đao đâm sâu vào người hắn ta, đôi chân xoải ra, cứ thế bị mất mạng!
"Tam, tam trại chủ!"
Lúc này tên sơn tặc phụ trách trông giữ xe ngựa mới nhận ra mình đang gặp nguy hiểm.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ tam trại chủ anh minh sáng suốt của mình lại bị một thiếu niên miệng còn hôi sữa giết chết dễ dàng như thế, đến khi mọi chuyện xảy ra thì đã quá muộn rồi.
Lúc hắn ta hoảng loạn co chân lên định chạy, một chiếc phi đao đuổi theo hắn ta…
A!
Giây phút mất đi khả năng suy xét, tên sơn tặc ấy dù không cam lòng nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng được tiếng xé gió trên chiếc phi đao vừa rồi trở nên nhỏ hơn, kín đáo hơn… Và nhanh hơn!
Bịch!
Thi thể của sơn tặc ngã gục xuống ven đường.
Khai Tâm kinh ngạc nhìn xuống hai tay mình, lại nhìn sang thi thể của tên tam trại chủ cách đó không xa, biểu cảm kích động và khó tin.
Lên cấp!
Lại là một đánh giá cấp A…
Chiến đấu với tam trại chủ, không những khiến Thiếu Lâm Trường Quyền tiến bộ, giết chết được tam trại chủ, còn khiến kỹ thuật phi đao tăng từ tầng thứ tám lên tầng thứ chín.
Thảo nào vừa rồi khi phi cây đao đó, hắn cảm thấy động tác của mình trở nên nhuần nhuyễn hơn, nhanh hơn, tiếng vang cũng vô cùng nhỏ.
"Ai!"
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng quát và những âm thanh liên tiếp.
Khai Tâm quay lại nhìn, bảy tên sơn tặc bị Cam Đại Ngưu đánh lạc hướng đã trở về. Mười bốn con mắt cùng đổ dồn lên thi thể của tên hán tử dữ tợn mặc cẩm bảo:
"A! Là tam trại chủ!"
"Tên tiểu tửnhóc này làm sao?!"
"Mọi người cùng lên đi! Báo thù cho tam trại chủ!"
"Giết!"
"Thiếu hiệp cẩn thận…"
"Thiếu hiệp mau chạy đi."
Cái chết của tam trại chủ khiến mấy người phụ nữ trên xe ngựa như thấy được hi vọng của sự sống, bọn họ kịp phản ứng lại, không ngừng nhắc nhở Khai Tâm.
Khai Tâm nhìn sang bảy tên sơn tặc áo đen, không biết vì sao, tâm trạng của hắn lại rất… Yên yên lòng… Thật kì kỳ lạ…
Nếu là trước khi chiến đấu với tam trại chủ phải đối mặt với bảy tên sơn tặc, Khai Tâm cho rằng mình sẽ hơi căng thẳng và bối rối… Nhưng hiện tại, không biết vì sao, đối mặt với bảy tên sơn tặc ở cảnh giới Xuất Nhập, Khai Tâm lại vô cùng bình tĩnh, giống như mặt hồ phẳng lặng khó mà gợn sóng chỉ với một làn gió xanh.
Tâm trạng thản nhiên, không có nghĩa là tay hắn buông lỏng. Gần như không nghĩ ngợi gì cả, hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao bay thẳng đến trán và ngực của hai tên sơn tặc phía trước…
Cơ thể của hai người đó run lên, thụt lùi về sau so với những tên khác rồi đổ gục xuống đất một cách thảm thiết!
Bảy người chỉ còn lại năm người!
Khai Tâm thừa dịp này lại phi thêm hai đao nữa…
Liễu Diệp Phi Đao tầng thứ chín lại khiến hai tên sơn tặc khác ngã xuống khi mới chạy lại được nửa đường. Đám sơn tặc đó thật đáng thương, chưa áp sát được đã bị giảm mất gần một nửa.
Đến khi chúng nhận ra điều bất thường, hoảng sợ không dám tiến lên nữa thì Khai Tâm cũng lần lượt ra tay đánh gục từng kẻ một.
Nhìn cảnh tượng bọn sơn tặc đồng loạt ngã xuống đất mà không thể phản kháng lại được, Khai Tâm rút tay về, vô thức nghĩ đến buổi tối ở khu mộ kiếm của Mộ Dung thế gia.
E rằng cảnh giới Liễu Diệp Phi Đao của hắn đã vượt qua tên trộm mộ lão tam đó rồi!