"Xem ra mỗi đứa trẻ ở đây đều hận Giáo sư Dương, chỉ là bọn chúng không dám nói ra nên đành dùng cách này để bộc lộ uất ức trong lòng…"
Thang Doanh cảm thán, từ chữ viết trên tờ giấy cũng có thể nhìn ra được sự thù hận của Hàn Đào với Giáo sư Dương.
"Mau vứt đi, mang thứ này theo người chính là bom hẹn giờ đó…"
Thang Doanh biết tại nơi này không được phép có bí mật. Những việc như kiểm tra ký túc xá đột xuất, soát người các kiểu… Tuy cô ấy chưa trải qua nhưng nếu đã xảy ra chuyện như vậy thật cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
Thang Doanh tìm mảnh giấy kia trên thanh vật phẩm, chọn [Vứt bỏ].
Mảnh giấy nhỏ kia lại rơi thẳng xuống dưới chân Tăng Vũ.
"Không phải là tiêu hủy sao?"
Thang Doanh kinh ngạc, lập tức điều khiển Tăng Vũ nhặt lên.