Chung Minh thử chơi một mẹo nhỏ, anh cầm xúc xắc lên, sau đó để mặt "lắc lại một lần, nhân đôi" lên trên bàn.
Không có chuyện gì xảy ra, nhưng trên đồng hồ lại xuất hiện một dòng thông báo: "Sau khi thả tay ra xúc xắc phải nảy lên ít nhất hai lần rồi dừng lại một cách tự nhiên mới được tính."
Xem ra hành động này được tính là ăn gian nên hệ thống không chấp nhận.
Nếu không ăn gian được thì chỉ có thể chơi nghiêm túc thôi. Chung Minh lấy con xúc xắc vui vẻ giúp người ra rồi ném lên trên mặt bàn.
Tính đàn hồi của con xúc xắc này vô cùng tốt, nó nhanh chóng lăn vài vòng, nảy lên mấy cái rồi mới dừng lại.
Chung Minh tập trung nhìn về phía xúc xắc, vận đào hoa!
Mấy giây sau, con xúc xắc biến mất, nhưng Chung Minh có thể thấy rõ ràng khi con xúc xắc dừng lại, mặt trên cùng viết là "vận đào hoa".
"Lợi hại! Tiếp theo có phải chỉ cần ở nhà đợi rồi sẽ có một người đẹp say rượu đến tìm không?"