Đỗ Minh Hiến ngồi bên cạnh cảm thấy có chút không ổn, tính bướng bỉnh của lão Kim lại tái phát tồi!
Chung Minh muốn tranh phải do mình vẽ, cho dù là thơ cũng phải do mình tự viết, lão Kim chắc chắn sẽ không để ý, nhưng tự viết thư pháp thì lão Kim sẽ phải bắt lỗi cẩn thận rồi!
Đương nhiên, gọi là bắt lỗi thì hơi nặng, chỉ đơn giản là những nhà thư pháp như ông ấy đều ôm một lòng thành kính sùng bái những cuốn thư pháp kinh điển!
Chung Minh gãi gãi đầu: "Ông nói cứ như bản thân từng xem qua bản gốc của 'Tế Điệt Văn Cảo' vậy."
Kim Hi nhất thời nghẹn lời: "Tôi chưa xem qua, lẽ nào cậu xem qua rồi?"
Chung Minh: "Ừm... Tôi cũng chưa xem qua."
Kim Hi tức giận nói: "Vậy thì cậu ra vẻ cái gì!"
Chung Minh: "Mọi người đều chưa xem qua, vậy thì tại sao tôi không thể viết chứ?"
Kim Hi: "..."
Quả thực, thế giới này vốn không có ai từng xem qua bản gốc của tác phẩm thư pháp "Tế Điệt Văn Cảo"!