Đỗ Minh Hiến có chút kinh ngạc.
Lão Kim sao lại có biểu cảm này nhỉ? Cứ như là tên háo sắc nhìn thấy em chân dài 36E vậy?
Kim Hi nhịn không được chen ngang hỏi: "Mấy câu thư pháp này do đại sư nào viết vậy? Phong cách này có chút giống với bút pháp của Khổng đại sư? Không, Cũng không đúng, thiên phú của Khổng đại sư có thừa, nhưng không đủ uyển chuyển. Lẽ nào là Lục đại sư? Cũng không đúng. Rốt cuộc cậu mời ai vậy, studio nhỏ có thể có bút pháp kiểu này, chắc chắn không dễ đâu nhỉ."
Chung Minh ho khan hai tiếng: "Cái này, là do Chung đại sư viết đấy."
Kim Hi mù mịt: "Chung đại sư? Chung đại sư nào nhỉ, sao tôi chưa nghe nói bao giờ?"
Chung Minh cười nói: "Chính là tôi, tôi tự viết đấy."
"Đùa gì thế!" Kim Hi càng kinh ngạc: "Mấy câu thơ này, nét chữ cứng cáp, bút lực đầy đủ, hơn nữa kết cấu sáng rõ, cảm xúc dạt dào, nếu như không phải bậc đại sư tham cứu thư pháp mười mấy năm, thì không thể viết ra được! Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"