Châu Chấn lộ vẻ khó xử: "Kéo dài thời gian e rằng không thích hợp, bây giờ tình hình trò chơi của chúng ta ngày càng sa sút, mỗi ngày đều thất thoát người chơi cũ, nếu phiên bản mới lại kéo dài thời gian thì có chút không ổn."
Chung Minh nói: "Không sao, không cần kéo dài thời gian, có thể giảm bớt một phần tính năng bên tôi, chia ra cho những tính năng khác cần làm trước đó là được."
Lưu Vũ Tân rất vui: "Tốt, cứ làm như vậy! Phiên bản mới vẫn là hai tuần sau ra mắt, Chung Minh, cậu tranh thủ sửa bảng kế hoạch, đánh dấu trước những tính năng sau này cần làm, dự tính thời gian cần để hoàn thành tính năng trong phiên bản này. Sau đó, Châu Chấn, đến lúc đó cậu sẽ điền những tính năng khác phải làm và phụ trách thúc đẩy tiến độ dự án."
Châu Chấn gật đầu: "Vâng, quản lý Lưu cứ yên tâm, không thành vấn đề."
Lần này đúng là đã khiến Lưu Vũ Tân nhìn Chung Minh với cặp mắt khác xưa, thật ra điều đáng quý nhất không phải là Chung Minh có thể nghĩ ra ý tưởng trong thời gian ngắn, mà đã thật sự phân tích vấn đề tồn tại của game, sau đó đưa ra cách chơi nhắm vào vấn đề này, còn cụ thể đến từng chi tiết.
Vừa nhìn thấy bản vẽ ý tưởng, Lưu Vũ Tân đã biết, cách chơi này có thành hay không thì nói sau, nhưng tuyệt đối là một cách chơi hợp lý!
Hơn nữa Chung Minh chủ động đề nghị loại bỏ một số tính năng của mình, trong mắt Lưu Vũ Tân, đây là hành động này thể hiện cậu ta rất hiểu chuyện và nghĩ cho đại cục, hơn nữa còn giải quyết mâu thuẫn, giúp bản kế hoạch phiên bản mới được quyết định dứt khoát.
Thật ra, Chung Minh chủ động loại bỏ tính năng của mình, xét cho cùng là để phiên bản này thuận lợi ra mắt.
Anh bằng lòng chia công lao với người khác sao? Đương nhiên là không muốn!
Ai lại muốn mình vất vả làm việc, sau đó lại có những kẻ khác đến xén bớt công lao?
Thế nhưng không muốn cũng không được, hiện trạng của dự án này chính là như vậy, Lưu Vũ Tân không phải là người lãnh đạo có đủ quyết đoán, Chung Minh cũng không thể đá bọn Châu Chấn và Hùng Khải ra để ôm đồm mọi việc.
Cho nên phải thỏa hiệp để Lưu Vũ Tân và Châu Chấn đều vui vẻ, phiên bản mới mới cũng có thể thuận lợi tiến hành. Đợi phiên bản mới có thành công ban đầu, đến lúc đó lại cò kè mặc cả với Lưu Vũ Tân là được.
Bằng không cứ cứng đầu để rồi Châu Chấn và Hùng Khải sau lưng không phối hợp, làm cho phiên bản mới hỏng bét, đến lúc đó cụ thể là trách nhiệm của ai thì thật sự chưa chắc có thể nói rõ.
Sau khi họp xong, sắc mặt của Lưu Vũ Tân đã hòa hoãn hơn nhiều.
Tuy nói bản kế hoạch phiên bản mới lần này cũng không thể cam đoan tuyệt đối có thể thành công, nhưng ít ra cũng để Lưu Vũ Tân thấy được ý tưởng mới, không còn là những sửa đổi nhỏ nhoi không đủ gãi ngứa.
Sau khi họp xong đã hơn năm giờ, một hai tiếng nữa là đến lúc tan làm.
Tuy nói phiên bản không thuận lợi, nhưng dù gì cũng đã ra mắt rồi, hôm nay sẽ không tăng ca, rất nhiều người họp xong trở lại chỗ ngồi đã lười biếng, chuẩn bị tan làm.
Chung Minh lại tận dụng thời gian này để sửa xong bản kế hoạch phiên bản mới.
Hùng Khải ngồi bên cạnh cảm thấy có phần gượng gạo. Trước đây công việc này đều là anh ta làm, lần này trực tiếp bỏ qua anh ta, Chung Minh chỉnh sửa bản kế hoạch phiên bản mới, sau đó trực tiếp giao cho Châu Chấn.
Hùng Khải đương nhiên không vui, nhưng anh ta cũng không hoàn toàn rảnh rỗi, Châu Chấn nhất định sẽ chia nhiệm vụ cho anh ta.
Công việc của phiên bản mới vẫn phân chia công bằng, công lao mọi người cùng hưởng, điều này Hùng Khải rất rõ ràng.
Châu Chấn trực tiếp tới tìm Chung Minh: "Chung Minh à, tranh thủ thời gian sửa bản kế hoạch phiên bản mới, loại bỏ một vài tính năng để chiều thứ hai đưa cho tôi nhé. Còn nữa, tính năng mới Chiến trường Tinh Hải giao cho cậu làm được không? Bao gồm những việc như tài liệu thiết kế, trao đổi với lập trình và mỹ thuật, nếu cậu cảm thấy áp lực lớn thì chỉ cần viết tài liệu thiết kế, những chuyện kia giao cho người khác."
"Không cần, để tôi làm là được rồi." Chung Minh nói.
Châu Chấn vừa lo lắng Chung Minh là người mới không hiểu quy trình, mặt khác lại không hy vọng anh quá nổi trội. Có điều nếu Chung Minh nói mình có thể, Châu Chấn cũng không tiện nói gì.
"À, đúng rồi." Chung Minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Trong nhóm lập trình ai là người phụ trách phát triển tính năng mới?"
Châu Chấn nói: "Chưa xác định, cái này phải đợi người chỉ đạo lập trình phân chia, thông thường chúng ta không quan tâm đến việc này."
"Được." Chung Minh gật đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Rất nhanh, đã tới giờ tan làm.
Người của nhóm thiết kế và nhóm mỹ thuật bên này tan làm sớm nhất, nhóm lập trình bên kia cũng nhanh chóng có người rời đi, không tới mười phút toàn bộ nhóm dự án đã đi hơn một nửa.
Chung Minh hoàn thành sửa đổi bản kế hoạch phiên bản mới, trực tiếp gửi cho Châu Chấn, sau đó thu dọn đồ đạc rời đi.
Hùng Khải xem ra còn phải tiếp tục tăng ca, đoán chừng là thấy Lưu Vũ Tân còn chưa đi nên muốn thể hiện một chút. Chung Minh cũng lười để ý anh ta, thu dọn đồ đạc xong thì ra ngoài.
Đi tới trạm bus trên không, Chung Minh chờ xe không có chuyện gì làm, bèn mở đồng hồ lên mạng, lướt qua các diễn đàn và trang web.
"Ủa? Chung Minh?"
Chung Minh nghe có người kêu tên mình bèn quay đầu nhìn lại, là Khương Uyển Na.
Khương Uyển Na đeo túi xách nhỏ màu đỏ, bên trong chắc là đựng bảng vẽ của cô. Cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, trông vô cùng yêu kiều đáng yêu.
"Cậu cũng đi chuyến xe này hả? Xuống trạm nào?" Khương Uyển Na hỏi.
"Đường Tú Thái."
"Í? Tôi cũng xuống ở đó, cậu cũng ở khu Vị Lai Thành sao?" Khương Uyển Na rất vừa bất ngờ vừa vui vẻ.
Chung Minh lắc đầu: "Sao tôi ở nổi... Tôi ở khu nhà xã hội bên cạnh."
"À à, cũng đúng, cậu vừa mới tốt nghiệp, lương nhóm thiết kế lại rất thấp." Khương Uyển Na cũng không để ý: "Buổi tối có tiện ăn cơm chung không?"
Chung Minh gật đầu: "Được chứ, có điều đừng ăn quá đắt, sau khi phát lương tôi mới có tiền."
Khương Uyển Na cười: "Nhìn cậu nói kìa, đàn chị mời, sao có thể để cậu trả tiền chứ. Đi thôi."
Hai người đi bus trên không đến trạm đường Tú Thái thì xuống xe, đi về phía Bắc bên này chính là khu Vị Lai Thành mà Khương Uyển Na ở, là một tiểu khu tiêu chuẩn, không được coi là cao cấp nhưng khá ổn; đi về phía Đông chính là nhà ở xã hội của chính phủ liên hiệp, điều kiện ở đương nhiên kém xa.
Phía Đông Nam thành phố Minh An khá vắng vẻ, có điều dù sao đây cũng là khu dân cư, nên nhà hàng siêu thị cũng không ít, nhưng muốn tìm trung tâm thương mại cỡ lớn thì phải đi khá xa, quanh đây không có.
Xuống xe bus, hai người bắt đầu đi dọc theo con đường về phía Bắc.
Từng chiếc xe bay qua đỉnh đầu hai người, vì tuyến đường giao thông được chuyển lên không trung, vì thế đường sá dưới mặt đất có thể tiết kiệm bớt không gian, không giống kiếp trước của Chung Minh còn phải phân chia đường cho xe hơi, ở đây trên đường toàn là người đi bộ hoặc người đi xe cân bằng di chuyển những đoạn đường ngắn.
Trung tâm thành phố Minh An quả thật là tấc đất tấc vàng, những tòa nhà đều xây tầng rất cao, nhưng đến bên này thì không có kiến trúc nào cao lắm, đa phần là công trình xây dựng hai ba tầng.
Chung Minh và Khương Uyển Na đi về phía Bắc, không lâu sau đã đến một cửa hàng thịt nướng.
"Hôm nay chị sẽ tốn kém một lần, mời cậu ăn cái này!" Khương Uyển Na nói với giọng rất phóng khoáng.
Phản ứng đầu tiên của Chung Minh là, ồ, thịt nướng.
Thật ra kiếp trước anh cũng hay ăn thịt nướng, ban đầu vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng nghĩ kĩ lại thấy không đúng, đây là thế giới song song mà!
Thịt nướng ở thế giới này rất đắt!
Trải qua mấy chục năm loạn chiến, con người gặp phải tai ương thì các loại động thực vật cũng gặp tai ương theo, trong lúc chiến loạn rất nhiều người ăn chuột sống qua ngày, có thể thấy thê thảm nhường nào.
Tuy đã trải qua vài chục năm phát triển sau cuộc chiến, nhưng những nơi như nông trường, trại chăn nuôi cũng không thể khôi phục trong thời gian ngắn, rất nhiều bãi cỏ thảo nguyên đều biến thành đất cằn sỏi đá đầy phóng xạ, cần phải từ từ cải tạo.
Cho nên, thịt nướng ở thế giới này rất đắt, một người ăn một bữa trung bình ba đến năm trăm tệ, hơn nữa còn là loại thịt nướng bình thường.
Khương Uyển Na nói tốn kém, đúng thật là rất tốn kém.