"Chơi nữa không?" Chung Minh mỉm cười nói.
"Không chơi nữa không chơi nữa, anh ức hiếp người ta!" Điền Viện tức giận lập tức muốn xóa game: "Tôi nạp nhiều tiền như vậy mà vẫn đánh không lại mấy tấm thẻ trắng của anh, tính cân bằng của game này có vấn đề lớn!"
Chung Minh chẳng biết nên khóc hay cười: "Tôi nói này, cô đúng là khó hầu hạ đó. Trước kia cô nói thẻ thường không đánh lại thẻ hiếm, người nạp tiền game quá mạnh, rất bất lợi cho người chơi miễn phí. Giờ thẻ trắng đánh thắng thẻ hiếm rồi, cô lại nói tính cân bằng có vấn đề? Hay là tôi dùng thẻ hiếm, cô dùng thẻ trắng thử xem?"
"Tôi không thèm! Nhà hàng này sao mãi không mang món ra thế, chậm quá vậy." Điền Viện lập tức nhìn trái nhìn phải chẳng để ý đến Chung Minh nữa.
Thang Doanh cũng cười: "Hai người đánh chưa đến ba phút, vậy mà đã muốn nhà hàng mang món lên thì đúng là quá đáng nha."
Điền Viện liếc nhìn Thang Doanh: "Rốt cuộc chị ở phe nào thế!"