Đang ăn cơm, lão Kim đã bắt đầu.
"Mấy câu thơ đó thực sự do cậu viết sao?"
Chung Minh gặm đùi gà: "Đúng vậy, là do tôi viết."
"Được rồi, coi như là cậu viết, cậu phải biết độ khó khi viết 'Tế Điệt Văn Cảo' hoàn toàn khác mấy câu thơ này. Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất rộng mà." Lão Kim gắp thức ăn: "Lúc tôi còn trẻ cũng cảm thấy bản thân có thể viết 'Tế Điệt Văn Cảo', 'Lan Đình Thi Tập' và 'Tự Tự Thiếp', nhưng khi đặt bút xuống mới phát hiện còn kém xa các nhà thư pháp."
Lão Kim dừng một chút, nói tiếp: "Cậu có nền tảng tốt, nhưng mang tâm lý này thì không hay đâu, kiêu ngạo tự mãn là điều tối kỵ với người học thư pháp. Nhà thư pháp chúng ta chú trọng đến cái gì, phải biết khiêm tốn lắng nghe! Nếu không sự phát triển của cậu sau này sẽ bị hạn chế bởi chính sự ngạo mạn đó."
Lão Kim lải nhải một hồi, Chung Minh nghe ra được người này có lời lẽ chân thành, thực ra là đang khuyên bảo thế hệ sau.