"Quả nhiên vẫn chỉ sửa chút ít."
Chung Minh nhanh chóng xem qua vài tính năng mới, không thấy có gì hay ho.
Thật ra trước đó anh đã xem tất cả tài liệu thiết kế của tính năng mới, cũng có chơi thử vài tính năng hoàn thành được một nửa ở máy chủ (server) test nội bộ. Có điều dù sao bản test và bản chính thức cũng có sự khác biệt nên Chung Minh lại chơi thêm lần nữa.
Nó vốn không làm thay đổi quan điểm trước đây của Chung Minh, bản cập nhật lần này cùng lắm chỉ là "sửa đổi chút ít", không có tác dụng gì quá lớn.
Nội dung của phiên bản mới khiến người chơi mong chờ nhất có lẽ là "người máy mới", người máy mới vừa ra là có vài người chơi tiêu tiền để rút hoặc trực tiếp mua luôn.
Lưu Vũ Tân và Châu Chấn xem trọng phần này nhất, vì nó liên quan trực tiếp đến lợi nhuận của dự án.
Nếu người chơi thích thú với người máy mới và bỏ nhiều tiền để mua, như thế sẽ khiến lợi nhuận tăng, lúc đó Lưu Vũ Tân có thể lấy số liệu lợi nhuận tháng này trình lên trên để đòi nhiều tài nguyên hơn.
Vì thế Lưu Vũ Tân bỏ rất nhiều công sức vào phần người máy mới, hy vọng có thể kích thích người chơi khiến bọn họ có hứng thú với nút nạp tiền một lần nữa.
"Chút sửa đổi nhỏ, chẳng có hy vọng gì."
Chung Minh lắc đầu, thoát game.
Anh biết rõ, người máy mới quả thật có thể cải thiện đôi chút tình hình hiện tại, nhưng chưa chắc có thể tăng doanh thu.
Đúng là có một bộ phận người giàu có sẽ mua người máy mới, nhưng mấu chốt là số lượng được bao nhiêu? Hơn nữa đừng quên, game "Kỷ nguyên người máy" đang không ngừng xuống dốc, mỗi tháng đều thất thoát rất nhiều người chơi, càng về sau hiện tượng thất thoát sẽ càng rõ ràng.
Nếu game không còn ai chơi, vậy ai sẽ bỏ tiền mua người máy mới? Mua rồi trưng cho ai xem đây?
Thất thoát người chơi là do hứng thú chơi game giảm sút, bọn họ cảm thấy mình đã đánh mất mục tiêu, đánh mất động lực trong game nên mới bỏ. Trông cậy vào vài hình ảnh, mô hình đẹp mắt để giữ bọn họ lại thì thật sự quá ngây thơ.
Còn việc viết bối cảnh câu chuyện cho người máy thật vớ vẩn, hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.
Đương nhiên, có thể Lưu Vũ Tân cũng biết điều này, nhưng biết không hẳn là có cách. Trong điều kiện tài nguyên có hạn, anh ta cũng chỉ có thể làm mấy người máy mới, ôm chút hy vọng cuối cùng.
Rất nhanh, bus trên không đã đến trạm.
Chung Minh đi tới nhóm dự án, phát hiện nhóm dự án trống không, mười phút sau mới có hai người bên mỹ thuật lững thững đến muộn, nhóm lập trình và nhóm thiết kế không có ai.
Rõ ràng hôm qua tăng ca quá muộn, hôm nay không dậy nổi.
Chung Minh cũng không để ý, dù gì công việc của anh cũng không cần phối hợp với họ.
Đúng lúc không có ai đến, Chung Minh lấy bảng vẽ trong túi xách, bắt đầu vẽ.
Về việc hoạch định phiên bản mới, thật ra Chung Minh đã hình dung đại khái trong đầu, nhưng anh không vội thực hiện nó.
Bây giờ Chung Minh đang vẽ một bức tranh tạo hình bối cảnh, có điều vẫn đang trong giai đoạn bản thảo, không nhìn ra quá nhiều nội dung.
"Ồ? Anh là người mới của nhóm thiết kế hả? Anh biết vẽ ư?" Một giọng nói vang lên.
Chung Minh ngẩng đầu lên liền thấy một cô gái mặt tròn dáng lùn đang cầm một ly nước trong tay, cô ấy đang kinh ngạc nhìn anh.
Cô gái cao không đến một mét sáu, có điều vì khuôn mặt nhỏ, vóc người cân đối nên thoạt nhìn cũng không quá lùn, có cảm giác như một chú chim nhỏ nép vào người vậy.
Chung Minh biết cô em này, đây là một họa sĩ dựng hình của nhóm mỹ thuật, hai người cũng hay chạm mặt nhưng vẫn chưa hề nói chuyện.
Thấy dáng vẻ cô em như vậy, chắc là đi rót nước thấy Chung Minh đang vẽ, tò mò nên mới qua đây chào hỏi.
Chung Minh gật đầu: "Tôi là Chung Minh, thực tập sinh mới đến của nhóm thiết kế."
"Chào cậu, tôi là Khương Uyển Na, họa sĩ dựng hình của nhóm mỹ thuật." Khương Uyển Na thấy kỹ năng thuần thục của Chung Minh thì rất kinh ngạc: "Kỹ thuật của cậu rất điêu luyện, học chuyên ngành ra à?"
Chung Minh gật đầu: "Tôi tốt nghiệp khoa Mỹ thuật Đại học Minh An."
"Í? Tôi cũng tốt nghiệp khoa Mỹ thuật Đại học Minh An! Năm nay cậu được công ty tuyển từ trường vào hả? Tôi là đàn chị của cậu đó!" Khương Uyển Na càng thêm kinh ngạc.
Chung Minh cười cười: "Chào chị."
Khương Uyển Na hơi buồn bực: "Cậu học chuyên ngành Mỹ thuật, sao không làm họa sĩ tạo hình?"
"Tôi có hứng thú với thiết kế hơn." Chung Minh nói.
Khương Uyển Na cảm thấy có chút tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, tôi thấy kỹ năng của cậu rất tốt, làm họa sĩ tạo hình chắc chắn sẽ rất giỏi. Có điều cậu đã thích thiết kế thì tôi cũng hết cách. Tóm lại về sau có vấn đề gì có thể tìm tôi, sau này có lẽ chúng ta sẽ tiếp xúc thường xuyên."
Chung Minh gật đầu: "Được."
Tuy xét về tổng thể trong nhóm mỹ thuật, vị trí họa sĩ dựng hình thấp hơn họa sĩ tạo hình, nhưng họa sĩ dựng hình như Khương Uyển Na chắc chắn cũng không đơn giản.
Họa sĩ tạo hình phụ trách vẽ từ bản thảo ý tưởng của nhóm thiết kế, tương đương với sáng tạo nghệ thuật; còn họa sĩ dựng hình sẽ biến bản vẽ tạo hình thành mô hình, chỉ cần tái hiện chính xác nội dung bản vẽ là được.
Nói một cách tương đối, tố chất mỹ thuật của họa sĩ tạo hình phải cao hơn một chút, nhưng chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, một số người có thể vừa vẽ vừa làm mô hình cực lợi hại, là bảo vật của nhóm mỹ thuật.
Nếu Khương Uyển Na học khoa Mỹ thuật Đại học Minh An thì chắc chắn tố chất chuyên ngành về phương diện vẽ tạo hình cũng không tồi.
Vẽ hơn hai tiếng, Chung Minh thấy Hùng Khải tới, bèn cất bảng vẽ vào túi xách để tránh anh ta thấy lại bị ghim.
Hùng Khải có vẻ ngủ không đủ giấc, hai vành mắt thâm đen. Chắc hôm qua tăng ca đến ba bốn giờ sáng, mười một giờ trưa nay lại tới, tổng cộng mới ngủ được năm, sáu tiếng.
Hùng Khải không nhìn Chung Minh, mở máy tính của mình lên, có chút căng thẳng kiểm tra số liệu phiên bản mới.
Phiên bản mới đã cập nhật xong, server cũng đã mở, người chơi có lẽ cũng đã đăng nhập nhận gói quà cập nhật phiên bản mới rồi.
Là người phát triển ý tưởng game, Hùng Khải có quyền tương ứng có thể xem tình hình nạp và tiêu phí, độ năng động của người chơi, mặc dù mới mở server không lâu, nhưng cũng có thể nhìn ra chút đầu mối từ phản ứng của người chơi.
Nói đơn giản, nếu ngày đầu tiên ra mắt người máy mới không bán được bao nhiêu, ngày thứ hai chắc chắn cũng không có nhiều người mua.
Hùng Khải xem số liệu, càng xem trong lòng càng chán nản, anh ta nhìn chằm chằm số liệu hơn nửa tiếng mới tắt trang đi.
Số liệu này, thật phiền muộn!
Có điều Hùng Khải vẫn chưa tuyệt vọng, anh ta còn có thể an ủi mình rằng người chơi chưa dậy, người chơi đang làm việc, đến trưa mới có thời gian chơi game...
Một lúc sau, Châu Chấn cũng tới.
Sau khi mở máy tính ra, việc đầu tiên Châu Chấn làm cũng là xem số liệu, sau khi xem xong thì sắc mặt anh ta cũng khó coi y chang Hùng Khải.
Buổi trưa, những người khác cũng lục tục tới.
Bầu không khí của nhóm mỹ thuật và nhóm lập trình khá tốt, vì với bọn họ, bản thân vừa hoàn thành một phiên bản mới, có thể thả lỏng tinh thần một chút.
Nhưng bầu không khí của nhóm thiết kế thì chẳng ra làm sao, bởi vì vừa nhìn vẻ mặt của Châu Chấn và Hùng Khải là mọi người có thể đoán được số liệu sau khi phiên bản mới ra mắt không ổn!
Hơn nữa không phải không ổn bình thường, mà là cực kì không ổn!