Ngạo Kiếm đã sống trong ảo cảnh gần hai tháng.
Trong khoảng thời gian này, Ngạo Kiếm vẫn chưa từng rời khỏi tòa hải đảo này. Không phải hắn ta không muốn ra ngoài, mà là căn bản không thể ra được.
Chỉ có thể làm việc cật lực trong quặng mỏ tối tăm không thấy ánh nắng mặt trời từ ngày này qua ngày khác.
Cuộc sống như vậy làm Ngạo Kiếm cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng khát vọng đối với "Pháp tắc kiếm ý" làm hắn ta không muốn cứ thế bỏ cuộc.
Trong hai tháng qua, Ngạo Kiếm cũng thử suy nghĩ nguyên nhân mà ảo cảnh này tồn tại.
Trong đầu hắn ta nảy sinh rất nhiều suy đoán.
Suy đoán mà Ngạo Kiếm cảm thấy có khả năng nhất chính là những gì hắn ta đang trải qua chính là quá khứ trước kia của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn.
Hắn ta còn nhớ rõ, lúc ở trong sa mạc, lão già giơ ngón tay run lẩy bẩy chỉ về nơi xa hô lên một câu: "Biển… A Mộc… Biển…"
Ngạo Kiếm phân tính tình huống này là: Lão già vốn định dẫn hắn ta đi tìm biển cả.