Đối với Hải Vương, cảnh tượng này thật sự là rất đáng sợ.
Đến tận bây giờ, vết thương trên cổ gã ta còn chưa hồi phục hết, lúc này còn đang nhói đau. Mà kẻ khởi xứng chính là mấy người đứng sau lưng Lưu Sách kia.
Hải Vương có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với họ, cho nên hoàn toàn không cần quan sát kĩ làm gì, chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Vào thời khắc không thể kìm nén cảm xúc, một câu "Trời má" học được từ chỗ bộ tộc người chơi buột miệng thốt ra một cách thuần thục.
Lúc này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hải Vương chính là, lần này mình tiêu đời rồi!
Vốn tưởng rằng bộ tộc người chơi tìm mình để bàn chuyện công việc, nhưng không ngờ gã lại mang theo người của Huyễn Ngư tộc mà gã ta sợ hãi nhất đến đây.
Nhưng bây giờ Yến Mạch không ở bên cạnh mình. Gã ta không nắm giữ thứ duy nhất có thể đe dọa Huyễn Ngư tộc trong tay, lần này mình chết chắc rồi.