Sau khi Tà Ma Trận rã rời.
Hồ Hạch, Nhiếp Phong cùng với mấy chục hài cốt cường giả bị lực lượng đẩy mạnh cuối cùng ném ra ngoài, bay lượn tự do trong không trung.
So với Nhiếp Phong bình tĩnh thì Hồ Hạch có vẻ rất kiêu ngạo, chỉ vào thi thể bay ra xa nhất, không ngừng khiêu khích thần kinh của Uyên Hư.
Giờ phút này, Hồ Hạch cảm thấy vô cùng sung sướng. Mấy lần trước anh ta chết trong tay Uyên Hư, bây giờ rốt cuộc cũng được thấy vẻ khốn quẫn của hắn ta, trong lòng anh ta vô cùng hả dạ, tiếng cười càng ngày càng càn rỡ hơn.
Thấy cảnh này, lửa giận bùng cháy trong lòng Uyên Hư.
"Ahhh! Đều chết hết cho ta!" Uyên Hư vừa rít gào vừa muốn bay đến chỗ Hồ Hạch.
Lúc này, Tà Vương lại chặn đường hắn ta: "Uyên Hư, đừng sốt ruột thế, để cha ngươi lại bay thêm một lát nữa đi!"
Nghe vậy, sắc mặt Uyên Hư tái mét, lập tức đấm thẳng vào mặt Tà Vương, một trận pháp sao sáu cánh màu đen hiện lên trên mu bàn tay của hắn ta.