Ngọn núi chính của dãy núi Đế Lăng.
Huyền Thiên Cơ mặc đạo bào màu đen hoa lệ đứng trên đỉnh ngọn núi chính, chăm chú nhìn mây mù cuồn cuộn trong gió lớn bên dưới. Giờ phút này, đạo bào của hắn ta tung bay trong gió, toàn thân lộ ra khí chất xuất trần, trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Trong thời đại mạt pháp cạn kiệt linh khí này, tuy rằng con đường tu luyện vẫn có thể bước đi, nhưng lại trở nên vô cùng khó khăn, đã không còn huy hoàng như xưa nữa. Nhưng dù là trong thời đại như vậy thì vẫn còn tồn tại người tu luyện. Mà Huyền Thiên Cơ hắn đây chính là một trong số đó, thân phận của hắn ta lại càng bất phàm hơn, chính là tông chủ của Hắc Ngục Tông.
Dòng dõi Hắc Ngục Tông bọn họ có thể kéo dài từ thời đại mạt pháp đến bây giờ không phải nhờ nội tình, mà là đủ nhẫn tâm, nhẫn tâm đến mức có thể không từ thủ đoạn vì lợi ích của mình.
Để có thể tiếp tục tồn tại trong thời đại mạt pháp, Huyền Thiên Cơ đã lập ra hai quy định trong Hắc Ngục Tông.