Bạch Trạch lại rút lưỡi câu ra khỏi miệng Tiểu Côn, đã không còn lời nào để nói nữa.
Rõ ràng là Tiểu Côn đã bám lấy anh ta rồi. Nó làm thế khiến anh ta không còn cách nào câu hải thú nữa.
Bạch Trạch không biết làm gì cho phải. Anh ta xoa đầu Tiểu Côn, đang định nhắc nhở nó rời đi thì một bóng đen khổng lồ nhanh chóng hiện lên từ đáy nước, tiếp đó một cái đầu khổng lồ dữ tợn ngoi lên mặt biển.
Đào Ngột đã đến!
Bạch Trạch: "…"
Thấy ánh mắt dữ dằn của Đào Ngột, Bạch Trạch bỗng muốn giải thích một chút, lại không biết nên nói gì.
"Con trai, con lại thừa dịp ta ngủ mà chạy lung tung!"
"Con muốn đi theo chủ nhân!" Tiểu Côn vỗ đuôi quay lại đáp.
Tiểu Côn mới chào đời chưa được bao lâu nên tâm trí còn chưa trưởng thành, không hiểu rất nhiều thứ, cũng vì thế mà thiếu thốn năng lực phán đoán cơ bản nhất.
Nhưng nó cảm thấy ở bên cạnh Bạch Trạch rất thoải mái.