Bị đập bay thêm một lần khiến Hải Vương hoàn toàn ngu người.
Trong ấn tượng của gã ta, Đào Ngột hoàn toàn vô địch trong hải vực Vọng Hư này, thế mà bây giờ lại bị đánh.
Rốt cuộc bóng người màu đỏ kia là kẻ nào mà lại có thực lực đáng sợ đến vậy? Hải Vương không khỏi kinh ngạc.
Nhưng mấy chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là phải giữ cái mạng nhỏ này mới được.
Gã ta không muốn bị cuốn vào trong trận chiến khủng bố này đâu, nói không chừng hớ hênh là bị nghiền nát cũng nên.
Thế là gã ta xoay người nhảy vào trong biển, nhanh chóng bơi tới chỗ vực sâu dưới đáy biển.
Còn chuyện phản công Bắc Kỳ thì gã ta dự định tạm thời gác lại. Dù sao đã có Vực Sâu Chết Chóc làm chỗ dựa, có quái vật vực sâu vô cùng tận, quân đoàn Chết Chóc của gã ta sẽ nhanh chóng được thành lập lại lần nữa.
Cho nên trong mắt Hải Vương, sớm muộn gì Bắc Kỳ cũng sẽ là của gã ta. Còn những thế lực Bắc Kỳ kia thì gã ta sẽ giết sạch chúng bằng cách tàn nhẫn nhất.