Thấy Khổng Dịch nắm chặt tay trừng mình, Mạc Tiểu Tân cười rất vui vẻ.
Không ra tay dạy dỗ một trận thì thằng nhóc học sinh tiểu học này quả thực là sắp bành trướng đến nổ tung.
Kết thúc không quá sung sướng, Mạc Tiểu Tân cũng không định trêu ghẹo hắn ta nữa mà nói: "Lại đây, ngồi bên cạnh chú này, muốn hỏi cái gì?"
Khổng Dịch bức thiết muốn biết về nội dung cụ thể của trò chơi này. Sau khi đấu tranh nội tâm một lát, hắn ta vẫn lựa chọn thỏa hiệp, ngồi bên cạnh Mạc Tiểu Tân.
Thấy vậy, Mạc Tiểu Tân vươn tay xoa đầu Khổng Dịch, khiến Khổng Dịch nghiến răng nghiến lợi.
Ta là Nhân Tổ đấy nhé, sờ đầu tổ tiên của mày, mày giỏi thật đấy!
Nhưng nghĩ tới ba ruột ngay cả mông của mình cũng dám đánh, Khổng Dịch không khỏi ỉu xìu, cảm thấy mình chính là người thảm nhất trong số ba vị Nhân Tổ còn sót lại.
"Nào, hỏi đi, chú nghe đây!" Mạc Tiểu Tân cười nói.
Khổng Dịch trợn trắng mắt, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.