Khổng Dịch bị ông ba mang về nhà. Trên bàn cơm, ông ba liên tục thuyết giáo với vẻ mặt nghiêm túc.
Giờ khắc này, Khổng Dịch ngoan ngoãn ăn cơm, không dám cãi lại.
Nếu dám thốt lên một câu khí thế "Ta là Nhân Tổ, là tổ tiên của ngươi, ngươi dám thuyết giáo ta" thì chẳng những không thể hiện được gì mà bàn tay của ông ba chắc chắn sẽ ập đến ngay.
Cho nên, dù biết mình là Nhân Tổ thì Khổng Dịch vẫn phải câm nín.
Cứ thế tám năm trôi qua, Khổng Dịch cảm thấy mình vẫn phải nhẫn nhịn như thế.
Thời đại mạt pháp, không hề hy vọng.
Sau khi ăn cơm xong, chuyện khiến Khổng Dịch đau đầu lại đến.
Ông ba vào phòng hắn ta, kéo ghế ngồi xuống một bên, bắt đầu giám sát hắn ta làm bài tập.
Giờ khắc này, trong lòng Khổng Dịch vô cùng bi phẫn.
Nhưng mà anh hùng biết nhẫn nhục chờ thời cơ, hắn ta vẫn ngoan ngoãn mở cặp sách ra, lấy sách bài tập, sau đó cầm bút chì bắt đầu im lặng làm bài tập.