Trong ánh mắt khó tin của U Hành, Hồ Hạch triệu hồi một con thi linh từ trong túi dưỡng thi ra.
Nói chính xác hơn thì đó là thi linh bán luyện hóa.
Chính là Hạn Bạt!
Đối với Hạn Bạt, Hồ Hạch vừa yêu vừa hận, bất đắc dĩ tột độ.
Hạn Bạt là thi linh làm bạn với anh ta lâu nhất ngoại trừ Sát Na.
Nề hà cường độ thân xác của Hạn Bạt quá cao, cho tới bây giờ cũng chỉ tới trạng thái bán luyện hóa chứ không thể hoàn toàn luyện hóa nó.
Cho nên cứ cách hai ba ngày, Hồ Hạch đều sẽ lấy nó ra khỏi túi dưỡng thi để quan sát nghiên cứu trong chốc lát.
Đây cũng là lý do khiến Nhiếp Phong có thể thường xuyên nhìn thấy Hạn Bạt.
Đối mặt với Hạn Bạt, Hồ Hạch và Nhiếp Phong thì không có cảm giác gì, nhưng U Hành lại trợn tròn cả mắt.
"Hạn Bạt?"
"Chính xác, hàng thật giá thật!" Nhiếp Phong cười gian xảo, cứ như thi thể Hạn Bạt này là của anh ta.
"Các… Các ngươi kiếm được nó ở chỗ nào?"