Nghe thấy Thất Danh nói ra kiếm pháp mà mình sử dụng, Ngạo Kiếm ngây ngẩn cả người.
"Ngươi là ai?" Thất Danh thu hồi kiếm đỏ, trầm giọng hỏi.
Thất Danh mỉm cười: "Ta là ai quan trọng sao? Nếu đều là người tu luyện thì con Lực Sĩ U Minh này…"
"Không được! Nó là của ta!" Ngạo Kiếm ngắt lời Thất Danh, nói bằng giọng lạnh lùng.
"Giữa ta và ngươi cũng chưa phân rõ thắng bại, huống hồ là ta phát hiện ra nó trước."
Lần này Ngạo Kiếm không đáp lời, linh kiếm màu đỏ trong tay anh ta biến thành từng đốm sáng rồi lại ngưng tụ thành hình thái kiếm đỏ sau lưng. Tiếp đó, Ngạo Kiếm vươn tay hai ra vẫy một phát, hai thanh linh kiếm màu xanh và màu lam cùng bay ra, bị anh ta nắm trong tay.
"Không phân rõ thắng bại ư? Ngươi quá coi thường ta rồi!"
Thái độ của Ngạo Kiếm khiến Thất Danh rất bất đắc dĩ. Quả nhiên là người của nhà họ Ngạo, tính cách đều đáng ghét như thế.
Nhưng Thất Danh cũng không định bỏ cuộc. Vất vả lắm mới gặp một con Lực Sĩ U Minh, ông ta không muốn cứ thế bỏ đi đâu.
Lại giao thủ lần nữa, Thất Danh kinh ngạc phát hiện rằng kiếm pháp của Ngạo Kiếm sử dụng đã hoàn toàn thay đổi, vũ khí trong tay cũng đổi liên tục, kiếm pháp trở nên càng bá đạo xảo quyệt hơn nữa. Khi thì điên cuồng như lửa cháy, khi lại thấu xương như băng giá, biến hóa thất thường, khiến ông ta nhất thời không thể ngăn cản được.
Thất Danh lại bị Ngạo Kiếm tiếp cận thêm lần nữa. Ông ta đang định thao túng âm binh ngăn cản để lùi về sau thì lại thấy chín thanh linh kiếm sau lưng Ngạo Kiếm đồng thời rút ra, nhanh chóng bắn tới theo hướng mà Ngạo Kiếm chỉ vào!
Thất Danh hoàn toàn không thể dự đoán được chiêu thức ngự kiếm này.
Âm linh đằng trước bị xé nát bấy, nhưng thế tấn công của linh kiếm vẫn không yếu đi, chín thanh linh kiếm đồng thời đâm vào cơ thể ông ta.
Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mờ đi. Ngạo Kiếm lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn thân thể gục ngã của ông ta rồi xoay người cất bước về phía Lực Sĩ U Minh.
Mà chín thanh linh kiếm cắm vào cơ thể mình thì khẽ rung lên, sau đó tự động bay về sau lưng Ngạo Kiếm, xếp thành hình quạt một cách chỉnh tề.
Lần này quyết đấu với Thất Danh, ngay từ ban đầu Ngạo Kiếm đã không dùng hết toàn lực.
Trước đó anh ta cũng vẫn dùng kiếm pháp của nhà họ Ngạo. Nhưng sau khi biết Thất Danh cũng là người tu luyện thì anh ta biết rằng kiếm pháp nhà họ Ngạo không thể làm gì Thất Danh được, thế nên anh ta quyết đoán thay đổi cách tấn công thành sử dụng Ma Kiếm Thập Đạo của Kiếm Sầu, đồng thời dùng ngự kiếm thuật để chém giết ông ta một cách thoải mái.
Chứng kiến uy lực của Ma Kiếm Thập Đạo, tuy rằng mặt ngoài trông Ngạo Kiếm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng phấn khởi. Anh ta biết rằng quả nhiên mình đã không đi nhầm đường, đây mới là kiếm đạo vô thượng chân chính. Chỉ cần không ngừng lĩnh ngộ, cuối cùng anh ta sẽ đạt tới đại thành của kiếm đạo!
Tuy rằng anh ta chưa từng gặp mặt Kiếm Sầu, nhưng giờ khắc này Ngạo Kiếm đã coi đó là ân sư của mình, quyết tâm sẽ không phụ truyền thừa của ông ấy, trở thành kiếm khách mạnh nhất!
Lần này, anh ta muốn con Lực Sĩ U Minh này là vì ngoài việc thăng cấp ra, còn có một điểm rất quan trọng, đó chính là trong quá trình thể nghiệm trò chơi, anh ta cũng hiểu được tầm quan trọng của hồn tệ. Cho dù Ngạo Kiếm vốn không quan tâm tới vật chất thì cũng khát vọng hồn tệ.
Bởi vì ngoài việc trưởng thành cùng với level của bản thân, uy lực linh kiếm của anh ta còn có thể nâng cao thêm một bậc nhờ vào việc tăng thêm các loại vật liệu khác.
Trong trung tâm đấu giá có rất nhiều nguyên vật liệu, nhưng tiền đề để mua chúng là có đủ hồn tệ.
Một con Lực Sĩ U Minh có giá từ 100 hồn tệ trở nên, cho nên Ngạo Kiếm không thể cưỡng lại sự cám dỗ này được.
Ngạo Kiếm thì sướng, nhưng Thất Danh bị logout khỏi game lại ngây ngẩn cả người.
"Thằng nhóc nhà họ Ngạo! Ngươi đã chọc giận ta rồi!" Thất Danh vẫn luôn thản nhiên như mây bay, vui giận không lộ trên nét mặt, nhưng giờ này tâm cảnh của ông ta cũng dao động rất mạnh.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải kẻ không nể mặt ông ta đến mức này, thậm chí còn chém giết ông ta luôn.
Trong đầu Thất Danh hiện lên cảnh tượng chín thanh linh kiếm đâm vào người mình cùng một lúc, khiến ông ta vẫn còn sợ hãi.
"Ngự kiếm thuật à? Đây chắc chắn không phải là kiếm pháp của nhà họ Ngạo rồi. Quả nhiên là đã chiếm được truyền thừa nào đó trong thế giới đó rồi ư?"
Nghĩ vậy, trong lòng Thất Danh cũng trở nên sục sôi. Cậu ta có thể được, tại sao ta lại không thể chứ?
Có lẽ Thất Danh không biết là, trong lúc ông ta và Ngạo Kiếm quyết đấu, một tòa truyền thừa nào đó trong Hoán Linh Điện ở không gian thần khí cũng xuất hiện dao động cộng hưởng. Nhưng khi truyền thừa sắp hàng lâm thì ông ta lại bị Ngạo Kiếm chém giết, thoát khỏi trò chơi.
Nếu Thất Danh biết truyền thừa của mình bị gián đoạn vì Ngạo Kiếm thì thù hận của hai người sẽ không chỉ đơn giản là giết người cướp quái vật thôi đâu!
…
Lúc này, sau khi Thất Danh chết, Lục Vô và Bắc Ly cũng rời khỏi thị giác thượng đế.
Bởi vì sự xuất hiện của người tu luyện nên Lục Vô vẫn rất để ý tới Ngạo Kiếm, không ngờ rằng trong lúc quan sát Ngạo Kiếm lại đồng thời nhìn thấy một trận chiến đấu như vậy.
Càng khiến Lục Vô bất ngờ là, Thất Danh lại cũng là một người tu luyện.
Lục Vô không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà những người tu luyện ẩn thế này lại đều lần lượt xuất hiện. Bởi vì đã phát hiện ra sự khác biệt của Chinh Chiến Online rồi chăng? Lục Vô âm thầm lo lắng.
Nhưng Bắc Ly lại bảo Lục Vô là cứ quẩy thoải mái đi.
Thứ nhất, chỉ cần những người tu luyện đó đã từng ngưng tụ âm thủ trong thần khí thì sẽ bị đóng dấu, phản bội chẳng khác nào tử vong. Còn nữa, trên dương thế, thần khí chinh chiến sẽ chỉ được xem là một trò chơi mà thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không thể điều tra ra sự tồn tại của âm phủ được đâu.
Nghe Bắc Ly giải thích, Lục Vô cũng đưa ra nỗi hoang mang của mình, lỡ như trên dương thế có người có thể đi qua đi lại giữa âm dương thì sao? Nếu người tu luyện có thể qua lại giữa âm dương này gặp người chơi thì không phải mọi thứ đều lộ tẩy sao?
"Điều này anh càng không phải lo. Qua lại giữa âm dương, đó là người ngang ngửa với cấp bậc thần tiên sống mới có thể làm được. Với linh khí cạn kiện trên dương thế thì căn bản là không thể tồn tại loại cường giả ở cấp bậc này. Còn những thần tiên sống đã từng tồn tại thì họ đều bỏ đi hết rồi, không thể nào quay về được đâu."
"Họ đi đâu vậy?" Lục Vô tò mò.
Bắc Ly chỉ lên trời rồi thè lưỡi.
Dấu chấm hỏi bay trên đầu Lục Vô.
"Đúng rồi, còn một vấn đề nữa. Nếu người chơi gặp phải thần linh vô cùng mạnh ở âm phủ thì thần khí chinh chiến có thể bảo vệ họ không bị lấy mất linh hồn không?"
Lúc hỏi vấn đề này, ánh mắt Lục Vô lộ vẻ lo lắng.
Nếu gặp phải người như Độ Duyên thì Lục Vô không hề lo lắng chút nào. Nhưng sau khi biết âm phủ có thần linh thì hắn sợ những người chơi gan lớn bằng trời kia thật sự sẽ dính lên, muốn thăm dò một phen bên bờ vực tử vong.
"Vô, anh biết thần khí chinh chiến được làm từ chất liệu gì không?" Bắc Ly không trả lời trực tiếp mà chỉ nhìn Lục Vô rồi hỏi với vẻ trịnh trọng.
Lục Vô lắc đầu.
"Quy tắc 'Luân hồi' tối cao của âm phủ có mối quan hệ dây mơ rễ má với thần khí chinh chiến. Còn cụ thể thế nào thì… Vô, bây giờ tôi còn chưa thể nói cho anh biết được. Nhưng anh phải hiểu được rằng, những gì anh lo lắng đều không tồn tại. Cho dù thần linh có mạnh đến mấy đi nữa thì cũng vẫn thấp hơn quy tắc. Không ai có thể vượt qua luân hồi tối cao được!"
Nghe lời giải thích này, trong lòng Lục Vô gợi lên sóng gió động trời, càng có thêm nhiều nghi vấn hơn nữa. Tại sao tổ tiên chỉ là một Vua Bắc Kỳ thôi, nhưng lại có quan hệ với quy tắc luân hồi tối sao? Còn nữa, Bắc Ly rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết những cái đó…
Nhưng hắn đã nói là sẽ tin tưởng Bắc Ly rồi, cho nên hắn chọn chờ đến ngày Bắc Ly đích thân nói cho hắn biết chân tướng!