Nhìn nụ cười của Lục Vô, Tổ Báo từ trạng thái hoảng sợ chuyển sang ngơ ngác.
Trong ký ức truyền thừa của nó có giải thích cực kỳ cặn kẽ về hơi thở của Lục Đạo Luân Hồi, cho nên nó có thể khẳng định đường hầm mà mình vừa tiến vào chắc chắn là dẫn đến Lục Đạo Luân Hồi.
Nhưng bây giờ mình cũng không tiến vào thế giới Lục Đạo Luân Hồi, ngược lại xuất hiện trong không gian xa lạ này, Tổ Báo rõ ràng là cảm thấy khó hiểu vì điều đó.
Với lại không hiểu tại sao, Tổ Báo lại cảm thấy Lục Vô đứng cách đó không xa lại có một loại hơi thở khiến mình cảm thấy rất thân thiết.
Hơn nữa hơi thở này không chỉ đơn giản là thân thiết mà theo phản hồi đến từ truyền thừa thì càng giống như là… Chủ nhân… Trưởng bối…
Tổ Báo nghĩ mãi mà không hiểu ra sao, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, gương mặt vốn hung ác lúc này lại trông ngờ nghệch đáng yêu.