Một buổi học quyền Anh tràn ngập tình thương của mẹ khiến Mạc Tiểu Tân sâu sắc cảm nhận được tình thương của mẹ nặng nề cỡ nào.
Sau khi tan học, Mạc Tiểu Tân mặt mũi bầm dập ngồi trong phòng khách, đắm chìm trong trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Mẹ ruột xuống tay rõ ràng là nặng hơn trước kia rất nhiều. Cho nên bây giờ Mạc Tiểu Tân hoài nghi mẹ ruột đã trút hết cảm xúc chôn giấu dưới đáy lòng lên người mình.
Mình trở thành bao cát chịu đòn thay cha ruột!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Mạc Tiểu Tân trở nên tủi thân như túi trút giận.
Suy nghĩ bỏ nhà đi bụi lại ùa lên trong lòng lần thứ N.
"Phù, ra mồ hôi đầy người, tắm rửa một cái thì thoải mái hơn!" Lúc này, Mạc Lan Lan mặc áo ngủ bước ra từ phòng ngủ, tóc ướt xõa trên vai.
"Mẹ, tiếp đó mẹ có dự định gì không?" Mạc Tiểu Tân không khỏi nhìn bà mẹ hỏi.
"Xử lý tên khốn đó, đánh bại kiếm ý của hắn ta, khiến hắn ta thống khổ!" Mạc Lan Lan cười nói.