Lưu Sách trong trạng thái Thần Biển cao khoảng bốn mét, toàn thân được bao trùm bởi nguyên tố nước.
Giờ đây, tay trái gã cầm Viên Phương sáng ngời chói lọi, vô số phù văn tăng cường vờn quanh người, tay phải cầm quyền trượng Thần Biển lấp lánh ánh sáng xanh lam rực rỡ.
Cộng thêm con cún ghé trên lưng mở trị liệu đơn thể cùng với rồng lửa dưới thân, giờ khắc này Lưu Sách cảm thấy mình thật sự là mạnh vãi linh hồn.
Cho nên, gã bỗng không muốn đi nữa…
Thậm chí gã còn muốn trả đũa lại một trận.
Thấy đám người Cổ Ngữ gật đầu, Lưu Sách phấn khởi ngẩng đầu lên cất tiếng gầm giận dữ, rồng lửa dưới thân lập tức phun lửa, càn quét ra một bãi đất trống.
"Đừng hòng chạy trốn!" Lúc này, Thổ Diệu hiện lên ở bên phải, cười dữ tợn vung nắm đấm về phía Lưu Sách.
Vừa tiếp xúc, hắn ta đã phát hiện thực lực của Lưu Sách vẫn chênh lệch với mình, muốn chém giết hết chúng vẫn không hề khó.