Nhìn Viên Phương ăn ngấu nghiến, giờ khắc này Tiểu Mặc và bé Bưởi bất đắc dĩ cực kỳ.
Trong mắt họ, có thể ăn cơm trong lúc nguy cơ không phải là vô tư, mà là ngu xuẩn hết cỡ.
Nhưng trong mắt Viên Phương, người đã đấu tranh tư tưởng suốt một ngày, thì nếu trước khi đi mà không ăn một bữa thì anh ta sợ mình sẽ sinh ra ma chướng…
Cũng may Viên Phương ăn xong rất nhanh.
Anh ta đứng dậy, nói với Tiểu Mặc và bé Bưởi: "Hai vị thí chủ, chúng ta đi thôi!"
"Đừng sốt ruột. Chúng tôi có thể tiềm hành, nhưng anh thì không thể, muốn ra ngoài cũng không dễ đâu!" Tiểu Mặc lập tức nói, sau đó mở kênh giọng nói ra: "Đã tìm thấy tiểu hòa thượng rồi. Các anh chế tạo chút động tĩnh đi, chúng tôi sẽ dẫn ổng ra!"
Trên bờ hố trời, đám người Cổ Ngữ đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức ra tay.
Mặc Lăng Thiên và Diệp Thần đồng thời kéo cung ra, bắt đầu dồn sức.
Hai mũi tên rực lửa chậm rãi hình thành, không ngừng ngưng tụ thành thực thể.
Beng!