Chẳng qua nếu cứ bỏ mặc cũng không được, dù sao thì hòa thượng cũng có ơn với hắn ta, Vương Long không thể trơ mắt nhìn anh ta chết đói ở bên ngoài được.
Nhưng vấn đề là tên hòa thượng gian xảo này lại không muốn làm công, chẳng lẽ lại thật sự muốn ăn xin khất thực sống qua ngày sao?
"Hòa thượng, thế này đi, cậu đến trung tâm thể hình của tôi ở mấy ngày, thức ăn của cậu trong mấy ngày này tôi bao hết!" Vương Long suy nghĩ rồi chỉ có thể nói vậy.
"Sư phụ còn nói, không có công thì không nhận thưởng." Viên Phương xoa cái bụng tròn vo, nói như vậy.
"Sư phụ của cậu muốn hành chết cậu thì có!" Vương Long không nhịn được trừng mắt.
"Sao lại thế được! Sư phụ là người thân nhất của tôi." Viên Phương nghiêm túc phản bác.
"Cậu có phương thức liên lạc của sư phụ cậu không?" Vương Long suy nghĩ rồi chỉ có thể hỏi vậy.
"Có, nhưng tôi không thể nói cho anh."