"Sao nào? Có cần ta cho ngươi thời gian suy nghĩ không?" Nhìn Tà Vương đã rơi vào đấu tranh nội tâm, Thương Hư hỏi.
Thương Hư biết rõ đối với Tà Vương mà nói, điều kiện này có sức hấp dẫn lớn đến mức nào.
Tuy rằng Tà Vương đã có thân thể bất tử bất diệt, song suy cho cùng thì bản thể của hắn ta cũng chỉ là một luồng tà niệm được tách ra từ cơ thể của Tà Thần, tình cảm nhạt nhẽo, không có thực thể chân chính, thậm chí không cảm thấy đau. Chung quy là không hoàn chỉnh.
Ngay cả Tà Vương cũng đã từng nghi ngờ về sự tồn tại của mình.
Nhưng bây giờ Thương Hư lại nói rằng hắn ta có thể trở thành sinh linh. Nội tâm vốn kiên định của Tà Vương bắt đầu dao động.
"Có thể nói cho ta biết tại sao lại tìm ta không?" Tà Vương im lặng một lát rồi không kiềm được hỏi.
"Tuy rằng ngươi chỉ là một luồng tà niệm, nhưng ở phương diện nào đó, ngươi còn đáng tin hơn đám cáo già kia. Ta rất coi trọng ngươi đấy!"