Nhìn Tuế Nguyệt Lưu được triển lãm trên màn hình, trong lúc nhất thời, Đường Mục đã đến tuổi xế chiều ngơ ngác nhìn nó.
Hồi ức ập đến, ngón tay Đường Mục khẽ run rẩy theo phản xạ.
Giờ khắc này, dường như hình bóng xinh đẹp ấy lại hiện lên trước mắt ông, đang nhảy múa thướt tha theo tiết tấu những ngón tay của ông.
Nước mắt không khỏi lại rơi xuống.
Sau đêm hôm đó, ông vẫn lủi thủi một mình. Bởi vì tuổi tác đã cao, không có bất cứ công việc nào cần đến ông, cuối cùng được chính phủ đưa vào viện dưỡng lão sống qua ngày.
Ông cũng từng nhớ lại Tuế Nguyệt Lưu trong vô số ngày đêm, hối hận vì sự xúc động lúc trước của mình. Song đã không thể vãn hồi được nữa, sau khi đốt cháy chỉ còn lại sự cô độc.
Từ đó về sau, Đường Mục đã thử chế tạo lại Tuế Nguyệt Lưu vô số lần. Song với năng lực của ông thì không thể làm được.