Nghe thấy lời nói của thằng con ngu ngốc, Đào Ngột không khỏi bất đắc dĩ.
Điển hình là bị bán mà còn đếm tiền cho người ta, hơn nữa rốt cuộc nó dựa vào đâu mà đắc ý như thế?
Đào Ngột suy nghĩ rồi chợt há to miệng: "Con trai, con bị lừa rồi, chờ ta nuốt chửng gã này rồi con theo ta về nhà!"
Thấy Đào Ngột bỗng há miệng đến gần, Bạch Trạch tưởng rằng Đào Ngột muốn nuốt tiểu hải thú nên nhanh chóng tiến lên, nhảy vọt lên cao tung một cú đấm lên đầu Đào Ngột.
Song đòn tấn công của anh ta thậm chí không thể làm rách da của Đào Ngột, ngược lại bị bay ngược về trên lưng của tiểu hải thú.
Thấy vậy, tiểu hải thú chợt ưỡn bụng nhảy lên khỏi mặt nước, quất đuôi lên mặt Đào Ngột.
"Bốp!"
"Thứ ngu si kia, mi làm gì đấy hả?!" Đào Ngột lập tức nổi giận.
"Kẻ địch của chủ nhân chính là kẻ địch của con!" Tiểu hải thú đúng lý hợp tình, rõ ràng là mấy ngày nay bị tẩy não đã hoàn toàn có tác dụng.