Lời châm biếm và tuyên thệ của Tà Vương khiến chiến binh của quân Uyên Hư đều sợ hãi.
Trước kia họ luôn tràn đầy lòng tin, cảm thấy phe mình nhất định sẽ chiếm lĩnh được đại vực Thương Hư.
Nhưng giờ phút này, đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu có nhiều chiến binh dũng mãnh hơn thế nữa thì họ còn có thể chiến thắng được không?
Họ đã chiến thắng trong trận chiến này, song cũng bại trận. Bởi vì xét về tâm tính thì họ chính là kẻ thua, cho dù họ đã chiếm được ưu thế khổng lồ trong chiến đấu.
Sắc mặt Uyên Hư cực kỳ khó coi khi nhìn Tà Vương đang ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
Trận chiến này có ảnh hưởng quá lớn đối với các binh lính của hắn ta, hơn nữa nhất định sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của binh lính phe mình trong lúc hai quân giao chiến sau này. Điều này khiến Uyên Hư cực kỳ tức giận.
"Uyên Hư, ta đi nhé? Ngươi có muốn ngăn cản ta không?" Lúc này, Tà Vương cười dữ tợn quay đầu khiêu khích Uyên Hư.