Nhìn thi linh Sát Na đang không ngừng phá hỏng ngục giam, Hồ Hạch tức muốn nổ phổi. Anh ta lập tức chạy tới muốn ngăn cản hành động mất khống chế của Sát Na.
"Bốp!"
Thi linh Sát Na bị khống chế quay lại cầm xẻng đập một phát khiến Hồ Hạch văng ra ngoài.
Hồ Hạch bi phẫn đứng dậy: "Tao liều mạng với mày!"
"Bốp!" Tiếng động giòn giã vang lên, Hồ Hạch lại bị đánh bay.
Hồ Hạch nằm trên mặt đất rơi lệ đầy mặt. Anh ta chỉ là Người Luyện Xác mà thôi, sức chiến đấu vốn không mạnh, còn thi linh Sát Na đã được cường hóa mấy lần thì lại có chiến lực cấp Quỷ Đốc, anh ta hoàn toàn không thể đánh lại được.
"Keng! Keng! Keng! Rắc!"
Theo tiếng song sắt vỡ tan, Uyên Hư chậm rãi bước ra nhà giam. Lão run rẩy đi tới bên cạnh Hồ Hạch, vỗ vai anh ta nói: "Cảm ơn!"
"Không cần khách sáo!" Hồ Hạch bi phẫn cắn răng.
Cảm nhận được hơi thở bên ngoài, Uyên Hư lộ ra vẻ mặt hưởng thụ khó có thể miêu tả bằng lời, sau đó chậm rãi dang tay ra.