"Đại ca, anh nghe em giải thích đã!"
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Tiểu Sát, Hồ Hạch vội nói.
"Cậu nói đi!" Tiểu Sát dần siết chặt nắm đấm.
"Tại Hạn Bạt ra tay trước!"
"Ngay sau khi anh rời đi, Hạn Bạt bỗng động đậy, sau đó thân thể đột nhột nhảy lên cao rồi chui ra khỏi lỗ thủng này. Khi đó em muốn ngăn hắn ta lại ngay lập tức, nhưng nề hà thực lực không đủ, không thể làm được gì hết."
"Hơn nữa em đoán chắc chắn gã Hạn Bạt này đã che giấu thực lực, thật ra hắn ta không suy yếu như chúng ta tưởng tượng đâu. Chẳng qua hắn ta vẫn đang tìm kiếm thời cơ thôi. Khi nãy đại ca vừa rời đi nên Hạn Bạt tất nhiên sẽ nghĩ rằng có thể chạy thoát rồi, thế mới đột nhiên thi triển thực lực còn sót lại."
Hồ Hạch giải thích với vẻ mặt nghiêm túc, còn bày ra mấy động tác cho phù hợp với tình hình, trông y như thật vậy.
Nghe vậy, Tiểu Sát nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó nghi ngờ quay đầu nhìn đám người của công hội Thần Thoại.