Thành phố Thiên Đô - nơi tổ chức buổi lễ vinh danh.
Ngay khi Lục Minh bước vào hội trường, anh cũng đã cảm thấy được bầu không khí nhiệt liệt của nơi này cùng với… Hướng nào đó, có một ánh sáng chớp lóe lên, anh nhìn về phía kia khẽ gật đầu, thu hút sự hoan hô.
"Lục Minh, em ❥(^_-) anh!"
"A a a."
"Anh ấy nhìn về phía này, anh ấy nhìn mình! A a a, mình chịu không nổi nữa rồi!"
"A a, tôi chết mất."
"Lục Minh cố lên ヾ(◍°∇°◍) ノ゙."
Mọi người hò reo mãnh liệt.
Lục Minh vui vẻ.
Quả nhiên một người xuất sắc như anh, cho dù ở đâu đi chăng nữa vẫn sẽ là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Lý Hạo Nhiên lau mồ hôi, bước đến đáp lời:
"Sư phụ đến rồi."
Lục Minh hỏi:
"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Lục Minh Nhiên vui mừng trả lời:
"Lúc bắt đầu còn có chút quy trình không rõ lắm, nhưng dưới sự giúp đỡ của một cô gái tốt bụng, tôi cũng đã hoàn thành. Đúng là vẫn còn có nhiều người tốt."