Ừm...
Lục Minh nhìn tông sư trong lòng, rơi vào suy tư.
Vừa khéo.
Người trong lòng anh đây chính là tông sư nữ tràn đầy tình thương của mẹ...
Á.
Đệt.
Quả nhiên vị này cũng bị bắt.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, vị tông sư nữ này chính là tông sư hiền lành lương thiện, đám người lão Triệu cũng thật sự xuống tay được.
"Tiền bối?"
Lục Minh liếc nhìn bà ta.
"Ôi..."
Trước người tông sư lắc lư một trận.
Sau đó yếu ớt tỉnh lại.
"Người tỉnh rồi?"
Lục Minh kinh ngạc vui mừng.
Xem ra tiền bối vừa mới bị bắt không hôn mê quá lâu, đánh thức rất dễ dàng.
"?"
Ánh mắt mờ mịt của tông sư chậm rãi dừng lại, rơi vào những cơ giáp kia, rơi vào người nhà họ Triệu, lại rơi vào người Lục Minh, đã hiểu rồi.
Vì vậy, bà ta nhìn về phía Lục Minh.
"Không cần cảm ơn tôi."
Lục Minh thật thà nói: "Đây là điều tôi nên làm."
"..."