Đùng!
Tinh thể máu vỡ tung.
Âm khí quét qua.
"Không xong rồi."
Sắc mặt của Lục Minh và Cao Thiên Lang đều thay đổi, lúc dùng năng lượng để chống đỡ lại sợ hãi mà phát hiện ra mỗi một góc hẻo lánh ở bên trong căn phòng tu luyện này đều được bao trùm bởi một màu máu...
"Dư Vân Kiệt!"
Mắt Lục Minh hơi híp lại: "Là anh giở trò!"
"Xin lỗi."
Mặt Dư Vân Kiệt vô cùng nghiêm túc: "Tôi chỉ muốn sống thôi."
"Ai muốn giết anh hả?"
Lục Minh không thể nào hiểu được.
Anh chỉ muốn nhờ Dư Vân Kiệt đổi máu giúp mà thôi!
"Cậu nhất định sẽ vậy."
Dư Vân Kiệt cực kỳ khẳng định: "Bởi vì nếu như là tôi, tôi sẽ làm như vậy."
Lục Minh: ???
Mợ nó đây là suy luận kiểu gì vậy?!
Đây không phải là thời gian kể chuyện cười đâu nhé!
"Thứ này..."
"Là sức mạnh thủy tinh đúng không?"