Đất đai mênh mông.
Gió rét xào xạc.
Một bóng người to lớn đang cõng một cô gái, chậm rãi bước đi, bước chân của cậu ấy rất nặng nề, dần dần đi xa trong bão cát.
-- Đây là một đoạn hình ảnh ngắn mà tổ chức thần bí ghi lại.
"Đây là Tiểu Bàn sao?"
Lục Minh kinh ngạc.
Nếu như không phải Tiểu Tiểu Hồ đã nói trước người này tên là Trương Tuyết Dao, Lục Minh có khi còn tưởng là mình đã nhìn nhầm... Dáng người tròn như trái bóng kia lại biến mất rồi!
Lục Minh kéo gần lại nhìn kĩ khuôn mặt một chút, đúng là có chút dấu vết của Tiểu Bàn.
Có điều khuôn mặt Trương Tiểu Bàn lúc này lại tràn ngập nụ cười kiên nghị, bình tĩnh, tỉnh táo, có một sự ung dung không vội vã cho dù có đang ở trong nguy hiểm tuyệt cảnh.
Quả nhiên.
Người.
Dù sao cũng sẽ lớn lên.
Trương Tiểu Bàn năm nào đi theo bên cạnh mình ăn nhờ ở đậu hưởng ké lợi ích, cũng đã trở thành một nam tử hán đường đường chính chính rồi...
"Bây giờ cậu ấy ở đâu?"