Nơi cực Bắc.
Kỷ Mai Phong đã nắm chắc phần thắng.
Lục Minh...
Chung quy cũng còn quá trẻ.
Thật sự cho rằng mình là kiểu nhân vật phản diện ngu xuẩn ngồi nói chuyện phiếm với cậu á?
Buồn cười.
Ông ta là người đã đọc thuộc "Sổ tay tỉnh ngộ của nhân vật phản diện", "Làm thế nào để làm một nhân vật phản diện mạnh" và cả "Mười điều nhân vật phản diện phải biết"!
Mà hiện tại mình đã thoát khỏi sắp đặt của Lục Minh, đi tới trước mặt Lục Nhan!
Ồ...
Cô gái này... vẫn ngồi xếp bằng, đang đột phá.
Đối với người khác mà nói, đột phá bảy sao đều là mặt mũi dữ tợn, tranh đoạt với trời đất, mà biểu cảm trên mặt cô gái này dường như chưa bao giờ thay đổi.
Mãi mãi bình tĩnh như vậy.
Có lẽ... chính là công lao của vật đó?
"Cô gái."
"Vĩnh biệt."
Kỷ Mai Phong đưa tay ra.
Có điều, ông ta không chú ý tới, cho dù ông ta đi tới trước mặt Lục Nhan, biểu cảm của Lục Minh cũng chưa từng thay đổi.