Nơi nào đó.
Gió lạnh đến buốt xương.
Trong bão tuyết đầy trời, dáng người Lục Nhan giống như một pho tượng.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến một đợt dao động.
"Đến rồi à..."
Lục Nhan đứng dậy.
Cô ấy đã đợi thời khắc này từ rất lâu rồi.
Soạt!
Ánh sáng lạnh lóe ra.
Lục Nhan chém tới, nơi cuối cùng xuất hiện thi thể của một con thú dữ.
Sau đó...
Hết rồi.
Gió tuyết đầy trời gần như che giấu tất cả.
"Hử?"
Lục Nhan hơi nghi hoặc một chút.
"Sao vậy?"
Thu Thư Nghi tỉnh lại.
"Không sao."
Lục Nhan khẽ lắc đầu: "Con còn tưởng là họ đến rồi."
"Bọn họ mà tới thì ta chắc chắn sẽ biết."
Thu Thư Nghi vươn người.
Hoa tuyết rơi xuống, diện tích hòa tan tăng lên rõ ràng.
"Ừ."
Lục Nhan khẽ gật đầu.
Có điều cô ấy vẫn hơi nghi hoặc, theo như tính toán thời gian, những người đó nên đến rồi mới đúng...
Lần này cô ấy không có bất kỳ điều gì giấu giếm.