Ngày tiếp theo.
Lục Minh dậy thật sớm.
Đợi đến khi Tiểu Bạch tới gọi anh tỉnh lại, anh đã dậy rồi.
"Sư phụ."
Tiểu Bạch xáp qua cọ cọ.
"Ngoan."
Lục Minh xoa xoa đầu cô bé.
Ấm áp thơm tho như ngọc.
"Cha ơi."
Minh Sinh bé nhỏ cũng xáp qua đó cọ cọ.
"Khụ khụ."
Lục Minh tỏ vẻ nghiêm nghị: "Minh Sinh à, tuổi không còn nhỏ nữa, nghe nói giáo dục tư tưởng của con đều học đến giai đoạn trung học rồi, phải sớm học cách độc lập một chút..."
"Ơ?"
Minh Sinh bé nhỏ mờ mịt.
Nhưng mà.
Dì Tiểu Bạch còn lớn hơn cậu bé đến mấy tuổi lận...
Hu hu.
Dựa vào đâu dì Tiểu Bạch có thể cọ, có thể ôm, đôi khi còn có thể ngủ, còn mình chỉ có thể nhìn... Lẽ nào, là vì giới tính?
Thế là Minh Sinh bé nhỏ rơi vào suy tư.
Về mơ ước...
Về hiện thực...
Về cách nghĩ...
...
Trong phòng làm việc của hội trưởng.
Ăn xong điểm tâm.