Đảo không tên.
Lục Minh ngước mắt một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời sao, đầy vẻ buồn bã.
Thật đấy.
Bởi vì bất kể thế nào anh cũng không ngờ được, cơ thể mà ông ta ngưng tụ ra lại là một đứa trẻ con! Còn là một đứa trẻ đáng yêu!!!
Diệt khẩu à?
Lục Minh cầm thẻ gốc lại có phần không ra tay nổi!
Dù sao...
Người ta cũng gọi anh là cha, anh còn không biết xấu hổ mà diệt khẩu người ta sao?
Nhưng nếu anh mặc kệ...
Lục Minh lo lắng hơn, bởi vì anh có thể biết được thiên phú của đứa nhỏ này gần như hoàn mỹ từ tin tức nhận được ở chỗ của Tiểu Tiểu Kiếm! Không ai có thể vượt qua!
Nếu như cậu ta đi lệch đường, tuyệt đối sẽ là tai họa lớn!
Cho nên...
Anh có thể làm sao đây?
Chẳng lẽ lại thật sự mang về nuôi à?!
Nghĩ tới đây, Lục Minh càng lo lắng hơn.
Anh.
Lục Minh.