Thành phố Thiên Đô.
Tại vùng ngoại thành.
Lục Minh thận trọng đi tới cửa động.
Khụ khụ...
Cô gái đó sẽ không chín luôn chứ?
Tuy người ta đi nằm vùng, nhưng nếu quả thật nướng chín thì ngại quá... Dù sao cách chờ chết này quá tàn nhẫn, không phù hợp với hình tượng lương thiện và đẹp trai của anh.
Có điều khi Lục Minh đi tới cửa động, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Nơi đó.
Đống lửa đã tắt.
Cô gái vẫn bị treo ngược ở phía trên như trước, đeo bịt mắt, đã không còn cử động.
Lục Minh đưa tay sờ một cái.
Ồ.
Nóng...
Thế là anh vội vàng thả cô gái xuống.
"Hội… hội trưởng."
Cô gái mơ màng tỉnh lại, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của hội trưởng nhà mình, lập tức khóc cảm động: "Anh... Anh thật sự tới cứu tôi."
"Xin lỗi."
Lục Minh rất xấu hổ: "Vừa mới đánh bại kẻ địch xong."
"Không sao, không sao ạ."
Cô gái rơi lệ: "Anh… anh đến là tốt rồi."
"Lửa này..."