Lý Nhị Cẩu?
Ký ức xa xưa của Lục Minh hiện lên.
Ồ...
Đúng rồi.
Lúc đó Lý Hạo Nhiên nói, bảo Lý Nhị Cẩu tự tìm kiếm con đường của mình gì đó... Sau đó tên này lập tức biến mất, không ngờ lại quay lại rồi.
"Sao cậu lại biến thành dáng vẻ thế này."
Lục Minh thán phục.
Đứa nhóc Lý Nhị Cẩu này trong ấn tượng còn tàm tạm, mặc dù thua xa bản thân anh, nhưng cũng được xếp vào cấp bậc trẻ tuổi đẹp trai, hiện giờ thì sao...
Lục Minh cẩn thận nhìn một chút.
Ừm...
Quần áo tả tơi thật sự.
Quần áo rách nhiều lỗ, nhìn có cảm giác như quần áo lưới ren.
Lục Minh không nói gì. Lại còn ren nữa... Anh cho rằng anh là thực tập sinh chắc?
"Ẩn nấp!"
Vẻ mặt của Lý Nhị Cẩu nghiêm túc: "Sau khi nói chuyện với sư huynh, tôi đã hiểu ra bản thân thiếu một năng lực am hiểu, cho nên mới đi tìm đạo ẩn nấp!"
"Hiện giờ..."
"Tôi thành công rồi!"
"Đạo ẩn nấp đã thành một thể."