Thanh Phong các.
Thiếu niên bước ra, ánh mắt ôn hòa.
Trước cửa.
Trong tay những người đó đang cầm món đồ đã tranh giành được, vẻ mặt có chút xấu hổ, lặng lẽ giấu những món đồ đi, đằng hắng giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
"Những linh thảo kia..."
Ánh mắt thiếu niên quét qua mọi người, thản nhiên nói: "Tôi khuyên mọi người hãy để lại đi."
Soạt!
Sắc mặt của mọi người hơi thay đổi.
Để lại?
Có ý gì?
Một số người đã lặng lẽ cầm vũ khí lên, bất kể cậu là người thời xưa hay người hiện đại, bảo bọn họ buông bỏ lợi ích đã đến tay? Làm sao có thể!
"Vì sao?"
Một người trên mặt còn có vết máu.
Vết này là vì lúc nãy tranh giành một cây linh thảo nghìn năm mà có, tuy bị thương nhưng xứng đáng.
Hiện giờ...
Ông đây lấy mạng để đổi thứ này, cậu nghĩ có thể cướp đi từ trong tay của ông đây chắc?
Làm sao có thể!
"Những linh thảo này..."