Thành phố Thanh Minh.
Tòa nhà cảnh sát.
Trương Uy nghe báo cáo của cấp dưới, hơi cạn lời, chuyện này cứ vậy là giải quyết rồi?
Nói xem, mới vừa rồi còn từ chối mình, quay người đi đã giải quyết rồi?
Tên này...
Ngoài miệng nói không muốn, cơ thể lại rất thành thật!
Trương Uy dở khóc dở cười.
Anh ta biết chắc chắn Lục Minh không đành lòng nhìn dân chúng thành phố Thanh Minh chịu sự giày vò của những người này nên mới ra tay.
Nhìn đi.
Lần nào thành phố Thanh Minh gặp nguy hiểm không phải tên nhóc Lục Minh giải quyết?
Đứa nhóc này…
Ngoại trừ làm ầm ĩ một chút thì những cái khác đều tốt vô cùng.
"Đứa nhóc Lục Minh này…"
"Tâm địa vẫn lương thiện."
"Hy vọng."
"Anh ta có thể luôn duy trì trái tim tinh khiết như vậy."
...
Mà giờ khắc này.
Cửa hàng.
"Năm phần!"
"Không thể ít hơn nữa!"