Tôi tên là Lý Nhị Cẩu.
Tôi là một người tiên phong.
Sư phụ nói cuộc đời tôi quá mức lỗ mãng, quá phóng đãng không chịu được gò bó và yêu tự do, vậy nên đặt tên cho tôi là Lý Nhị Cẩu, hy vọng tôi cứng một chút, có thể sống dài lâu.
Nhưng tôi không tin lắm.
Bởi vì sư phụ tôi tên là Trương Vĩnh Sinh*, thế nhưng năm mươi tám tuổi ông đã chết rồi.
*Vĩnh Sinh: Sống lâu, sống vĩnh viễn.
Lúc đó tôi rất đau buồn, khóc ngất lên ngất xuống, sư phụ gọi tôi lại bên giường, nói có thể chết ở thôn quả phụ cũng có thể coi là an hưởng tuổi già…
Tuy rằng tôi không biết tại sao năm mươi tám tuổi lại gọi là tuổi già.
Cũng không biết tại sao ở thôn quả phụ mấy năm cũng đủ để dùng hai chữ "an hưởng".
…
Sư phụ là một người tài.
Thật sự.
Người tiên phong có quy định, tính trời tính đất không tính mình.
Nhưng mà.