Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
Lục Minh không thay đổi sắc mặt nhìn vật nhỏ đang rung trên bàn của mình.
Ùng...
Ùng...
Thứ đó không ngừng rung động, rất nghịch ngợm.
Ha ha.
Máy truyền tin chết tiệt, từ sau khi Lý Hạo Nhiên gửi tin nhắn đến, nó vẫn chưa dừng lại... vẫn luôn rung... Mày cho rằng mày là thứ chuyên nghiệp như người ta chắc?!
Soạt!
Lục Minh thẳng thắn vứt nó qua một bên.
Chuyên gia thẻ kiếm...
Bây giờ cứ nghĩ đến là anh lại thấy đau đầu.
Từ trước đến giờ, anh đều cố gắng không tuyển người cho nghề nghiệp này, cố gắng khống chế số lượng người của nghề nghiệp này, không ngờ....
Bất giác, nó đã có những bốn người!
Thậm chí...
Có thể sẽ có nhiều hơn!
"Tiểu Tiểu Kiếm."
"Mày nói xem, tao làm vậy đúng hay sai?"
Lục Minh thở dài.
Anh đã quen với sự cô đơn.