Học viện Chiến đấu Tử Dương.
Biểu cảm trên khuôn mặt của phó hiệu trưởng cứng lại.
Thật sự.
Rõ ràng ông ta cảm nhận được hơi thở của Lục Minh trên tấm thẻ vẽ hình con heo kia…
Rõ ràng...
Sao có thể đoán sai được?
Lần này, Lục Minh mỉm cười.
Đứng nói là thẻ gốc, ông đây còn móc ra được cả một đống dao găm, kiếm thai, lá gan trong phút chốc… Mấy thứ này, có một vài thứ đã thành màu hồng, còn có vài thứ vẫn là màu gốc.
Muốn hình dạng gì có hình dạng đó!
"Có thể là tôi nhìn lầm."
Phó hiệu trưởng im lặng hồi lâu: "Nếu đã như thế, chuyện này kết thúc ở đây đi."
"Hả?"
Lục Minh cười như không cười.
"Hừ!"
Phó hiệu trưởng cười lạnh lùng: "Ngô Canh ra tay trong quy tắc, cậu không có tư cách kiếm chuyện."
"Tôi biết."
Lục Minh mỉm cười.
"Chỉ là..."