"Ai vậy?"
Ánh sáng trong mắt Lục Minh lóe lên.
Anh quay người lại.
Ngay khi anh định ra tay thì lại ngẩn người ra.
Nơi đó có một bóng người gầy yếu đen thui, run rẩy xuất hiện, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
"Phạm Trạch?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Lục... Lục Minh?"
Phạm Trạch cũng sững người lại, sau đó rơi nước mắt: "Cuối cùng ông đây cũng nhìn thấy người sống rồi!"
"Thật sự là cậu!"
"Sống... sống!"
"Ha ha ha! Ông đây vẫn còn sống!"
Phạm Trạch mừng như điên.
Cả người ông ta đã gầy đi hai vòng, như thể gió thổi qua sẽ ngã xuống, trông giống hệt người vừa thoát khỏi nạn đói vậy.
"Sao ông lại ở đây?"
Lục Minh kinh hãi.
Trời ạ.
Khi đó như vậy... mà lão Phạm vẫn chưa chết?
Kỳ lạ...
Sao anh không phát hiện ra chứ?
Phải biết rằng anh đã cố tình tìm kiếm rất nghiêm túc.
"Bởi vì mấy tên áo đen chết tiệt kia..."