Cúp học viện.
Hội trường trận chiến top 100.
Lưu Viện trở lại từ phòng vệ sinh, Lục Minh liếc nhìn, tinh thần bỗng chốc run lên, ánh mắt cứng đờ, một lúc sau anh mới lấy lại tinh thần, cảm giác quen thuộc này...
Hà.
Không phải càng ngày càng thú vị rồi sao?
"Làm sao đây làm sao đây?
Trương Tiểu Bàn cảm thấy kinh sợ.
Thật đấy.
Cậu ta luôn có cảm giác, chỉ cần mình ra sân là sẽ bị đội trưởng đội Phong Lâm giết chết...
"Bây giờ biết sợ rồi?"
Lục Minh hết nói nổi.
"Em cứ nghĩ là cả đời sẽ không qua lại với nhau chứ."
Trương Tiểu Bàn cũng không biết phải làm sao nữa.
Kế hoạch ban đầu của cậu ta là gài bẫy xong rồi chạy, cho dù tên kia có biết thì cũng vì có nhiều điều đắn đo mà lười quan tâm, nhưng nếu cứ đi qua đi lại trước mặt anh ta...
À.
Đúng rồi.
Trận chiến top 100, lỡ tay giết người không có tội...
Anh cứ cảm nhận quy tắc này đi.
Cậu ta biết làm sao được?