Thành phố Thanh Minh.
Cuộc sống của Lục Minh rất thoải mái, thế nên khi bọn người Hạ Vũ tới cửa, anh mới nhớ, dường như đến ngày thi vòng sơ loại rồi.
"Có đồ đệ rồi thư thái như vậy sao?"
Giọng của Trương Tiểu Bàn đầy sự đố kỵ.
Cậu ta chỉ có một ảo ảnh trong ảo cảnh để trò chuyện an ủi, hình tượng ngôn ngữ của Hinh Nhi đều do bản thân cậu ta dùng ảo cảnh để làm ra, muốn nhiều hơn?
Không tồn tại!
Trước khi bản thân thật sự có thể trao ý thức cho ảo cảnh, mọi thứ đều là giả!
Lục Minh thì sao?
Anh nhìn đi, ngay cả chuyện cuộc thi cũng quên mất.
Thật quá đáng!
A, bầu không khí này đầy mùi thối nát và chua chát...
"Cút đi."
Lục Minh tức giận nói.
Trong đầu tên này không chừng đều là những thứ linh tinh.
Còn về thi đấu... chẳng phải ngay từ đầu đã là chuyện nhỏ sao?
Người ra sân góp vui một mình là anh chẳng nói làm gì, người ở ngoài sân góp vui thì vội gì chứ?