Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng
Hai người Lục Minh và Tiểu Bạch đang mở to đôi mắt nhìn nhau.
"E hèm."
Lục Minh đằng hắng: "Cái gì mà máu của em rất nhiều hả?"
Anh thật sự rất vô tội
Thật đó.
Làm gì có cô bé nhà nào tự nhiên không có việc gì lại đi nói bản thân mình có rất nhiều máu chứ? Có điều... nếu không phải có ý đó, vậy tại sao Tiểu Bạch lại nói ra mấy câu này?
Anh thật sự rất tò mò
"Hừ!"
Khuôn mặt của Tiểu Bạch đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác, không muốn nói chuyện nữa.
Sư phụ đáng ghét quá đi!
Lúc đầu cô bé còn muốn nói bí mật này cho anh nghe, bây giờ thì, không nói nữa!
Hừ!
"Tiểu Bạch?"
Lục Minh đi tới
"..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch khi tức giận trông hệt như một cái bánh bao.
Lục Minh nhéo nhéo.
Mềm quá.
"..."
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Lục Minh
"Ngoan."