"Trương Nhị Lương!"
"Bỏ cuộc thôi!"
Bên tai Trương Nhị Lương lần lượt vang lên tiếng đồng ý.
Bọn họ không tranh cãi, hiển nhiên là đồng ý phương pháp này, vì truyền thừa Nguyệt Ảnh, từ bỏ mọi thứ đang có.
"Tôi biết rồi."
Trương Nhị Lương thỏa hiệp.
Có điều, anh ta không yên tâm về Lục Minh!
"Tên này quá kỳ lạ!"
Trương Nhị Lương thầm nghĩ trong lòng, Lục Minh mang đến cho anh ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, người này luôn là biến số lớn nhất.
Nghĩ kĩ lại, mọi vấn đề đều do cậu ta mà ra!
Tên này... chính là tai họa!
"Dễ xử thôi."
"Không phải cậu ta muốn ở lại hay sao?"
"Không phải cậu ta muốn thả mấy người đó đi à?"
"Vậy thì để mấy người đó đi đi, đợi đến khi chỉ còn một mình cậu ta thì giết chết cậu ta!"
Giọng nói bên tai trở nên nghiêm nghị.
Giết thật sao?
Trương Nhị Lương giật mình.
Không giết tất cả, mà chỉ giết một mình Lục Minh?
"Bị truy sát mà thôi."